
For nowhere 'til life wears out
On my shoulders the sun and moon
Shine unending through the realm of return
Which words of trees, which of weeds
A night drunken: life so light, the day so short
Spring just fades then summer dies
Early fall I heard horses gallop away
Clouds overhead, sunshine on my shoulders
I take off, the river stays
The demon of love unwittingly calls
Again in me appears the human shadow
I listen to this rain and miss a rain far away
It rains within me in little droplets
In unfathomable time, we are yet to meet
And I still know not a place to call home
Paths in circles, path of ruins
Edge of young grass, edge of ancient dreams
Words in sunset, words of finitude
Words of ocean, of river heard from the spring
On my return I long for my departing
Up in high mounts, out in vast seas
Humanity has yet to open its arms
As the wild wind blows through my youth
Stoned this day long, I cozy up with life in buried sleep
Only to regret, by early dawn, my diurnal youth.
translated by Van Mai
02/2004
02/2004
Source: tcs-home
Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
ReplyDeleteĐi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về
Lời nào của cây lời nào cỏ lạ
Một chiều ngồi say một đời thật nhẹ ngày qua
Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ
Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa
Mây che trên đầu và nắng trên vai
Đôi chân ta đi sông còn ở lại
Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người
Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa
Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ
Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà
Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy
Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa
Từng lời tà dương là lời mộ địa
Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe
Trong khi ta về lại nhớ ta đi
Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.
Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn
Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì.